Bà chăm cháu rất chu đáo. Đã vậy, tiền chợ cũng không lấy của chúng tôi. Mẹ chồng bảo ở quê bà đi chợ nên có tiền, nhiều hôm thấy tôi đau đầu vì đến hạn trả nợ, bà còn đưa cho tôi để trang trải.
Hồi còn học đại học, tôi auen rất nhiều bạn trai giàu có. Vậy mà chẳng hiểu thế nào, tôi lại kết hôn với Hùng, một người không có điều kiện, gia đình cũng thiếu thốn đủ đường.
Năm ngoái, chồng tôi đầu tư kinh doanh. Chẳng may vào đúng đợt dịch, việc kinh doanh chỉ cầm cự được nửa năm đã phá sản. Sau chuyện này, chúng tôi nợ thêm một số tiền không hề nhỏ.
Mấy tháng nay, vợ chồng tôi chật vật đủ đường. Con mới sinh, cần bao nhiêu khoản bỉm sửa. Chúng tôi cũng còn một số tiền lãi hàng tháng phải trả nợ mua nhà. Thành ra cuộc sống hai vợ chồng rất khó khăn.
Đợt này tôi đi làm, con vừa tròn 6 tháng nên không nỡ để con đi trẻ. Thế là chúng tôi nhờ mẹ chồng lên chăm cháu, đợi khi nào con cứng cáp hơn mới cho đi học. Nói đến mẹ chồng, tôi cảm kích vô cùng.
Bà chăm cháu rất chu đáo. Đã vậy, tiền chợ cũng không lấy của chúng tôi. Mẹ chồng bảo ở quê bà đi chợ nên có tiền, nhiều hôm thấy tôi đau đầu vì đến hạn trả nợ, bà còn đưa cho tôi để trang trải.
Hôm vừa rồi, tôi đang trên đường đi về nhà thì thấy bóng dáng mẹ chồng. Điều đáng nói là bà đang địu cháu trên lưng, tay thì lục tung thùng rác. Tôi dừng xe lại hỏi, mẹ chồng liền nói cháu đang ngủ, bà tranh thủ đưa đi ra ngoài một lát. Nghe đến đó, tôi thấy tức tối lắm. Cháu còn quá nhỏ, không hiểu sao mẹ chồng tôi lại thờ ơ và đưa cháu đến những nơi như vậy.
Thế rồi đúng lúc ấy, mẹ chồng tôi lôi ra một chai nhựa. Vừa nhặt bỏ vào túi, bà vừa phân bua: “Mẹ chẳng giúp gì được cho các con, chỉ muốn đỡ đần chút nào hay chút ấy. Lâu nay mẹ nhặt đồ đi bán ve chai, cũng kiếm được tiền chợ con ạ”.
Chẳng hiểu sao sau khi nghe xong, tôi lại cảm động đến bật khóc. Không ngờ vì chúng tôi, mẹ chồng lại làm quá nhiều việc đến vậy. Đến bây giờ tôi mới hiểu, trên đời này, chẳng có tấm lòng nào bằng cha mẹ dành cho con cái.